CHẠNH LÒNG THƯƠNG (21.07.2024 - CHÚA NHẬT TUẦN 16 THƯỜNG NIÊN B)
Bài Ðọc I: Gr 23, 1-6
“Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta, và cho chúng có những chủ chăn”.
Trích sách Tiên tri Giêrêmia.
Chúa phán: “Khốn cho các mục tử làm tản mát và xâu xé đoàn chiên Ta. Vì thế, Chúa là Thiên Chúa Israel phán cùng các mục tử chăn dắt dân Ta rằng: “Các ngươi đã phân tán xua đuổi và không trông nom đoàn chiên Ta”. Chúa lại phán: “Vậy Ta sẽ xét xử những hành động gian ác của các ngươi. Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta từ khắp các xứ mà Ta đã phân tán chúng, Ta sẽ lùa chúng về đồng cỏ, để chúng lớn lên và tăng số. Ta sẽ cho chúng có những chủ chăn để họ chăn dắt chúng. Chúng sẽ không còn sợ hãi và kinh hoàng, và chúng không còn thiếu thốn gì nữa”.
Chúa còn phán rằng: “Này đây, đã tới những ngày Ta gây cho Ðavít một mầm giống công chính, mầm giống này sẽ làm vua thống trị, sẽ là người khôn ngoan, thực hiện công lý và đức công bình trên đất nước. Những ngày ấy, Giuđa sẽ được cứu thoát, Israel sẽ được an cư, và chúng sẽ gọi tên Người là “Chúa công bình của chúng ta”.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi.
Xướng: 1) Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, Người lo bồi dưỡng.
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi.
2) Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy Chúa,) dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của Người, đó là điều an ủi lòng con.
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi.
3) Chúa dọn ra cho con mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương: đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa.
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi.
4) Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư cho tới thời gian rất ư lâu dài.
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi.
Bài Ðọc II: Ep 2, 13-18
“Chính Người là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh em thân mến, xưa kia anh em là những kẻ ở xa, thì nay trong Ðức Giêsu Kitô, anh em đã nên gần nhờ bửu huyết của Người. Chính Người là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một, đã phá đổ bức tường ngăn cách, tiêu diệt sự hận thù trong thân xác của Người, tức là bãi bỏ lề luật cũ với những thể lệ để kiến tạo cả hai nên một người mới, đem lại bình an, dùng thập giá giải hoà hai dân tộc trong một thân thể với Thiên Chúa. Nơi Người, mối thù nghịch đã bị tiêu diệt, và Người đã đến loan báo Tin Mừng bình an cho anh em là những kẻ ở xa, và bình an cho những kẻ ở gần. Và chính nhờ Người mà chúng ta đôi bên được đến gần Cha trong cùng một Thần Trí.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 8,12
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 6, 30-34
“Họ như đàn chiên không người chăn”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Maccô.
Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: “Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. Vì lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập, đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài.
Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm 1: CHIÊN KHÔNG NGƯỜI CHĂN
Trong Cựu Ước, có những vị đang làm nghề chăn chiên
bỗng nhiên được Chúa gọi để trở thành người lãnh đạo.
Đavít và Môsê là hai vị lãnh đạo lớn của Dân Chúa,
có gốc làm nghề chăn chiên.
Họ được gọi làm mục tử để chăn đoàn chiên Dân Chúa.
Thời nào cũng có những mục tử chẳng quan tâm gì đến chiên.
Vì thế dân Do-thái vẫn chờ mong một Mục Tử lý tưởng,
một vị lãnh đạo biết lưu ý đến nhu cầu của người dân.
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy
đôi nét nổi bật trong cách lãnh đạo của Thầy Giêsu.
Các môn đệ đã ở với Thầy một thời gian,
được Thầy dạy dỗ và chứng kiến những phép lạ Thầy làm.
Họ đã được Thầy sai đi, làm những gì Thầy làm (Mc 6,12-13).
Sau một chuyến đi sứ vụ, giờ đây các tông đồ trở về,
gặp lại Thầy và gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng.
Ai cũng có chuyện để kể, có những thành công để khoe.
Nhiều người kinh ngạc khi lần đầu tiên đuổi được quỷ.
Có người phấn khích vì chữa được những bệnh nan y.
Cũng có người xúc động vì làm cho một người hối cải.
Bầu khí cuộc gặp gỡ giữa Thầy trò thật ấm áp và chân thành.
Chắc các tông đồ tin Thầy hơn, vì Thầy đã tin cậy và sai họ đi,
Thành công của họ thật ra là do quyền năng Thầy ban tặng.
Thầy Giêsu không giữ các môn đệ ở mãi bên mình.
Thầy sai họ đến với thế giới khổ đau đang cần nâng đỡ.
Nhưng sau khi sai họ đi, Thầy vẫn muốn quy tụ họ lại,
vì Thầy là sức sống cho người được sai.
Khi nghe các môn đệ thay nhau chia sẻ kinh nghiệm,
Thầy Giêsu hiểu rằng họ rất mệt vì quá tải.
Họ đã tín thác vào Thiên Chúa, khi chẳng có gì để mang,
đã tin vào lòng hiếu khách của con người,
khi chẳng lo gì về chỗ ăn chỗ ở.
Trước nhu cầu bao la của dân chúng,
họ đã làm việc liên tục đến nỗi giờ ăn cũng không có.
Bây giờ họ cần nghỉ một thời gian, ở một nơi vắng lặng.
Nơi vắng lặng là nơi không có dân chúng vây quanh,
là nơi chỉ có Thầy với các môn đệ.
Thầy Giêsu vẫn mê không gian tĩnh mịch (Mc 1,35.45),
dù Thầy chẳng sợ tiếp xúc với đám đông.
Nhiều lần Thầy đã ở riêng với họ (Mc 4,10.34; 9,28).
“Chính anh em hãy lánh riêng ra,
đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút!” (Mc 6,31).
Lời Thầy Giêsu nói với môn đệ cách đây hai ngàn năm
vẫn còn nói với từng người chúng ta hôm nay.
Thầy mời chúng ta đi nghỉ với Thầy ở nơi thanh vắng,
nơi có cỏ xanh và cũng có thôn xóm làng mạc (Mc 6,36.39).
Phục vụ cho dân chúng là điều tốt,
nhưng Thầy không muốn các môn đệ kiệt sức vì công việc.
Nghỉ ngơi bên Thầy là điều cần cho người được sai,
để họ giữ được cái tươi tắn, mới mẻ và táo bạo.
Nghỉ ngơi bên Thầy cũng là đang làm việc,
đang nạp năng lượng cho chuyến đi sắp tới của mình.
Tuy vậy tìm được giờ và nơi để nghỉ ngơi là không dễ.
Đối với Thầy Giêsu và các môn đệ xưa cũng vậy (Mc 6,34).
Khi Thầy trò lên bờ thì nơi vắng đã thành chỗ đông người.
Dân chúng đã chờ sẵn như đàn chiên không người chăn.
Họ háo hức đi tìm người Mục Tử lãnh đạo,
người biết chạnh lòng thương, quan tâm và bảo vệ họ.
Giữa một xã hội hối hả, hấp tấp, lăng xăng,
chúng ta phải cố tìm ra chỗ hoang vắng riêng biệt (Mc 6,32),
dù phải vất vả chèo thuyền qua bờ bên kia.
Khi đi với Thầy qua bờ bên kia,
chúng ta đừng quên kể cho Thầy nghe chuyện đời mình.
Cầu Nguyện
Giữa những ồn ào của đám đông,
giữa những sôi nổi của thành công
và ê chề của thất bại,
xin dành một cõi rất riêng cho Giêsu.
Giữa những đam mê quay cuồng,
giữa những khát khao thèm muốn
và những trói buộc của sợ hãi âu lo,
xin giữ một cõi rất riêng cho Giêsu.
Giữa lúc bị cuộc đời từ khước,
giữa lúc bơ vơ đi trong đêm mênh mông,
chẳng có ai để cậy dựa,
xin trở về với cõi riêng bên Giêsu
để một mình ở đó,
trầm lắng và bình an.
Suy Niệm 2: CHẠNH LÒNG THƯƠNG
Sau một cuộc hành trình truyền giáo,
các tông đồ phấn khởi trình bày cho Ðức Giêsu
những gì mình đã làm và đã dạy.
Ðức Giêsu có vẻ quan tâm đến con người hơn công việc.
Ngài biết các tông đồ giờ đây cần gì.
Họ cần một chút nghỉ ngơi cho thân xác,
cần một chút riêng tư, trầm lắng cho tâm hồn,
để nhìn lại phía sau, để nhìn về phía trước,
để tách mình ra khỏi công việc bề bộn nơi đám đông,
để sống tình thầy trò ấm áp.
"Hãy đi riêng ra, đến nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi một chút."
Chỉ cần một chút thôi, năm phút, mười phút...
Ai trong chúng ta cũng cần một chút lặng lẽ mỗi ngày,
để trở lại chỗ sâu nhất của lòng mình,
để nghe được tiếng gọi mời của Thiên Chúa.
Cần tìm một chỗ lặng lẽ trong nhà,
để tôi có thể ngồi với tôi, trước nhan Chúa.
Cuộc sống hôm nay không để cho ta một chút nghỉ ngơi.
Các tông đồ cũng bị cuốn vào cơn lốc của công việc.
Cần phải phấn đấu để có được một chút mỗi ngày.
Một chút lắng sâu đủ nuôi cả ngày.
Một chút êm ả khi ta đã làm mình rỗng không
khỏi bao điều đã nghe và thấy, đã nói và ước mơ.
Phải xuống thuyền để đi đến nơi nghỉ ngơi.
Phải ra khỏi chỗ mình đang sống.
Thầy trò đã lên thuyền, nhưng kế hoạch bất thành.
Có lẽ vì ngược gió nên thuyền đi chậm.
Một số người đã chạy đến trước nơi Thầy trò sắp ghé vào.
Ðức Giêsu sững sờ khi thấy đám đông.
Những bước chân nôn nao, hối hả của họ
đã khiến Ngài rung động tận cõi lòng.
Ngài biết họ cần Ngài và Ngài thương họ.
Thế là dự tính nghỉ ngơi của Thầy trò không thành.
Nhu cầu của đám đông thật cấp bách
đến nỗi nhu cầu chính đáng của các môn đệ phải hy sinh.
Ðức Giêsu mang trái tim của người mục tử nhân hậu,
nhói đau trước sự bơ vơ của đoàn chiên.
Bơ vơ là tâm trạng của con người mọi thời,
nhất là của người trẻ hôm nay.
Bơ vơ khi bị ném vào cuộc đời lọc lừa, xảo trá.
Bơ vơ khi bị quay cuồng bởi vòng xoay kinh hoàng.
Bơ vơ khi bị sa sảy, không sao đứng lên được.
Bơ vơ khi những thần tượng lần lượt tan vỡ.
Bi bơ vơ dẫn đến chán chường và buông trôi,
mặc cho mình bị kéo vào những cái bẫy nghiệt ngã.
Làm thế nào để người trẻ hôm nay gặp được Giêsu,
để lấy lại niềm tin, để tìm được hướng sống,
để vững vàng bình an giữa sóng gió cuộc đời.
Tôi phải giới thiệu Ðức Giêsu cho người khác,
nhưng tôi cũng phải trở thành một Giêsu gần gũi
để đến với những ai bơ vơ quanh tôi.
Gợi Ý Chia Sẻ
1. Mỗi ngày kéo dài 288 lần 5 phút. Bạn có dám dành 1/288 của ngày để sống cho mình, sống rất riêng với Chúa không? Nếu bạn thường xuyên lặng lẽ như vậy, bạn có thấy được nâng đỡ không?
2. Bạn đã có lần rơi vào khủng hoảng, bơ vơ. Bạn làm gì hay nhờ ai mà ra khỏi tâm trạng bơ vơ đó?
Cầu Nguyện
Giữa những ồn ào của đám đông,
giữa những sôi nổi của thành công
và ê chề của thất bại,
xin dành một cõi rất riêng cho Giêsu.
Giữa những đam mê quay cuồng,
giữa những khát khao thèm muốn
và những trói buộc của sợ hãi, âu lo,
xin giữ một cõi rất riêng cho Giêsu.
Giữa lúc bị cuộc đời từ khước,
giữa lúc bơ vơ đi trong đêm mênh mông,
chẳng có ai để cậy dựa,
xin trở về với cõi riêng bên Giêsu,
để một mình ở đó,
trầm lắng và bình an.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ