LÀM ĐIỀU PHẢI LÀM (05/10/2025 – CHÚA NHẬT 27 THƯỜNG NIÊN NĂM C)
Bài Ðọc I: Kb 1, 2-3; 2, 2-4
"Người công chính sẽ sống được nhờ trung tín".
Trích sách Tiên tri Khabacúc.
Lạy Chúa, con kêu cầu Chúa cho đến bao giờ mà Chúa không nghe? Con phải ức ép kêu lên cùng Chúa, mà Chúa không cứu con sao? Cớ sao Chúa tỏ cho con thấy sự gian ác và lao khổ, cướp bóc và bất lương trước mặt con? Dù có công lý, nhưng kẻ đối nghịch vẫn thắng.
Chúa đáp lại tôi rằng: "Hãy chép điều con thấy, hãy khắc nó vào tấm bảng, để đọc được dễ dàng. Bởi hình lạ còn xa, nó sẽ xuất hiện trong thời sau hết, và sẽ chẳng hư không. Nó kết duyên với ngươi, hãy chờ đợi nó, vì nó sẽ đến không trì hoãn. Chắc chắn nó sẽ đến, không sai. Người không có lòng ngay thì ngã gục, nhưng người công chính sẽ sống nhờ trung tín".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 94, 1-2. 6-7. 8-9
Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: "Các ngươi đừng cứng lòng!" (c. 8).
Xướng: 1) Hãy tới, chúng ta hãy reo mừng Chúa, hãy hoan hô Ðá Tảng cứu độ của ta! Hãy ra trước thiên nhan với lời ca ngợi, chúng ta hãy xướng ca để hoan hô Người.
Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: "Các ngươi đừng cứng lòng!" (c. 8).
2) Hãy tiến lên, cúc cung bái và sụp lạy; hãy quỳ gối trước nhan Chúa, Ðấng tạo thành ta. Vì chính Người là Thiên Chúa của ta, và ta là dân Người chăn dẫn, là đoàn chiên thuộc ở tay Người.
Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: "Các ngươi đừng cứng lòng!" (c. 8).
3) Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: "Ðừng cứng lòng như ở Meriba, như hôm ở Massa trong khu rừng vắng, nơi mà cha ông các ngươi đã thử thách Ta; họ đã thử Ta mặc dầu đã thấy công cuộc của Ta.
Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: "Các ngươi đừng cứng lòng!" (c. 8).
Bài Ðọc II: 2 Tm 1, 6-8, 13-14
"Con chớ hổ thẹn làm chứng cho Chúa chúng ta".
Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi cho Timô-thêu.
Con thân mến, cha khuyên con hãy làm sống lại ơn Thiên Chúa đã ban cho con do việc đặt tay của cha. Vì chưng, Thiên Chúa không ban cho chúng ta một thần khí nhát sợ, mà là thần khí dũng mạnh, bác ái và tiết độ. Vậy con chớ hổ thẹn làm chứng cho Chúa chúng ta, và cho cha nữa, là tù nhân của Người, nhưng con hãy đồng lao cộng tác với cha vì Tin Mừng, nhờ quyền năng của Thiên Chúa.
Con hãy lấy những lời lành lẽ phải, con đã nghe cha nói, làm mẫu mực trong đức tin và lòng mến nơi Ðức Giêsu Kitô. Con hãy cậy nhờ Thánh Thần là Ðấng ngự trong chúng ta mà gìn giữ kho tàng tốt đẹp.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 10, 27
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta: Ta biết chúng và chúng theo Ta". - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 17, 5-10
"Nếu các con có lòng tin".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, các Tông đồ thưa với Chúa Giêsu rằng: "Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con". Chúa liền phán rằng: "Nếu các con có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các con khiến cây dâu này rằng: 'Hãy bứng rễ lên mà đi trồng dưới biển', nó liền vâng lời các con.
"Ai trong các con có người đầy tớ cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về, liền bảo nó rằng: 'Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa', mà trái lại không bảo nó rằng: 'Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống'. Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không? Thầy nghĩ rằng: Không. Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: 'Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm'".
Ðó là lời Chúa.
BÀI 1: LÀM ĐIỀU PHẢI LÀM
Suy Niệm
Bài Tin Mừng hôm nay có thể gây sốc vì nhiều lý do.
Chúng ta không hiểu thái độ của ông chủ trong dụ ngôn.
Tại sao ông đối xử tàn nhẫn với anh đầy tớ?
Tại sao ông lạm dụng anh khi bắt anh làm việc nhiều?
Tại sao ông không biết ơn anh đầy tớ chăm chỉ?
Và cuối cùng, tại sao Chúa Giêsu lại bảo chúng ta
hãy nói mình là những đầy tớ vô dụng,
dù chúng ta đã làm tròn điều phải làm (Lc 17,10)?
Người đầy tớ trong dụ ngôn này thật ra là một anh nô lệ.
Vào thời Kinh Thánh được viết, vẫn còn chế độ nô lệ.
Có người làm nô lệ vì bị bắt làm tù binh (1 V 9,21),
vì mắc món nợ lớn không trả nổi (Xh 22,2)
hay vì nghèo quá nên tự bán mình (Lv 25,39).
Nô lệ là tài sản của chủ, được coi như đầy tớ trong nhà,
nhưng cũng được quý mến (Lc 7,2), có khi được học cao,
cho hưởng nhiều chức vụ và quyền lợi (Lc 12,42.45).
Người nô lệ khác với người làm công ở điểm này:
anh không có quyền đòi chủ trả công hay biết ơn,
và anh phải luôn luôn làm theo mệnh lệnh của chủ.
Chúa Giêsu ví các Tông đồ như các nô lệ hay đầy tớ.
Ông chủ của họ là Thiên Chúa.
Người nô lệ làm việc cho chủ, cày ruộng hay chăn chiên.
Cả ngày anh vất vả ngoài đồng, đến chiều mới về nhà,
dĩ nhiên chủ sẽ không mời anh ngồi ngay vào bàn ăn.
Không, anh sẽ phải xuống bếp, dọn bữa cho chủ,
rồi thắt lưng hầu bàn, cho đến khi chủ ăn xong.
Đó mới là lúc anh dùng bữa.
Đối với người sống thời Chúa Giêsu,
cách cư xử của ông chủ này chẳng có gì là quá đáng.
Ông chủ nào cũng làm như thế thôi.
Chẳng có chuyện anh nô lệ đi làm về, được nghỉ ngơi,
rồi ngồi đồng bàn, ăn chung với chủ.
Cũng chẳng có chuyện sau đó ông chủ phải cảm ơn,
hay cho anh ấy một món quà để thưởng công.
Chẳng ông chủ nào làm như thế với người nô lệ!
Chúa Giêsu đã mời những vị Tông đồ đang nghe dụ ngôn
đặt mình vào tư thế của ông chủ để hiểu thái độ của ông.
Giờ đây Ngài mời họ đặt mình vào tư thế của anh nô lệ.
Anh này đã làm mọi mệnh lệnh ông chủ đưa ra
như đi cày hay chăn chiên, dọn bữa hay hầu bàn.
Anh có tự cao hay tự hào vì đã làm mọi việc ấy không?
Anh có đòi chủ phải làm gì điều đó cho anh không?
Câu trả lời đơn giản là không.
Chúa Giêsu nói: “Đối với anh em cũng vậy.”
Ngài mời các Tông đồ là những vị lãnh đạo tương lai,
hãy bắt chước thái độ của người nô lệ vâng phục chủ.
Sau khi chu toàn mọi việc chủ giao,
thì nhận mình chỉ là những nô lệ bình thường, bất xứng,
thậm chí là vô dụng (Lc 17,10).
“Chúng tôi chỉ làm điều chúng tôi phải làm thôi.”
Dụ ngôn trên đây về người nô lệ hẳn đánh động các Tông đồ.
Có thể nói các Tông đồ cũng là những nô lệ cho Thiên Chúa.
Nhưng đây không phải là những nô lệ bị ép buộc.
Trái lại, họ đã tự do uốn ý muốn của họ cho hợp với ý Chúa.
Họ cũng đi cày hay chăn chiên, cũng hầu bàn hay nuôi dân.
Và họ coi đây là bổn phận phải làm một cách vô vị lợi,
bởi lẽ được phục vụ cho chủ đã là phần thưởng rồi.
Làm sao để chúng ta không bị nặng nề
bởi việc tuyên dương những công trình mình đã thực hiện?
Làm sao để chúng ta thanh thoát với tiếng tăm,
và ra khỏi những tìm kiếm đặc quyền hay vinh dự?
Xin được học sự tự hạ nơi người nô lệ mang tên Giêsu (Pl 2,7).
Cầu Nguyện
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm hấy Người ở mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người,
và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi. (R. Tagore)
BÀI 2: LÀM ĐIỀU PHẢI LÀM
Suy Niệm
Người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên suốt ngày.
Khi chiều về, anh còn phải lo cơm nước cho chủ.
Anh chỉ được ăn uống nghỉ ngơi khi chủ đã ăn xong.
Ðó là chuyện hết sức bình thường và tự nhiên
đối với một người làm công được ông chủ mướn.
Chủ không cần phải tỏ lòng biết ơn anh đầy tớ
vì anh đã vâng phục mọi lệnh truyền của ông.
Chúng ta có thể là một Kitô hữu đạo đức,
có thể đã vất vả nhọc nhằn phụng sự Chúa suốt đời.
Nhưng Thiên Chúa không phải chịu ơn hay mắc nợ chúng ta,
và chúng ta không có quyền đòi Ngài phải trả công cho xứng.
Ðơn giản chúng ta là tôi tớ của Thiên Chúa,
chúng ta chỉ làm điều phải làm.
Khó biết chừng nào khi làm được nhiều điều tốt đẹp
mà vẫn giữ tấm lòng khiêm nhu.
Những việc đạo đức chúng ta làm
có thể khiến chúng ta tự mãn trước Thiên Chúa.
Ðó là sa ngã của một số người Pharisêu
và đó vẫn là cám dỗ thường xuyên của chúng ta.
Người Pharisêu lên đền thờ cầu nguyện,
mà thực ra là khoe công trạng của mình (x. Lc 18,9-14).
Công trạng, công đức, công nghiệp có thể thành vật cản
khiến tôi chỉ thấy sự thánh thiện của tôi
mà không thấy, cũng chẳng cần tình thương của Chúa.
Việc tốt tôi làm có thể làm tôi tự tôn trước anh em.
Người anh cả chỉ thấy những năm dài phục vụ cha,
không khi nào trái lệnh,
nên anh chẳng muốn đón nhận người em út.
Làm thế nào để chúng ta thật sự khiêm hạ
trước Thiên Chúa, trước tha nhân và trước cả lòng mình.
Nhận mình chỉ là đầy tớ bình thường, không gì nổi bật,
mình chỉ cố làm tròn bổn phận được giao.
Có nhiều bổn phận ta phải chu toàn.
Bổn phận của một thụ tạo trước Thiên Chúa Chí Thánh.
Bổn phận là con cái của Cha trên trời.
Bổn phận là môn đệ trung tín của Ðức Kitô.
Bổn phận là anh em của mọi người.
Yêu mến, phụng sự, tôn kính, ca ngợi Thiên Chúa:
đó là điều ta chẳng dám tự hào mình đã vuông tròn.
Giả như ta có làm được điều gì sáng danh Chúa
thì cũng là nhờ ơn Chúa đỡ nâng.
Cả một ước muốn tốt lành nơi ta cũng đến từ Chúa.
Thiên đàng không phải là sự trả công của Thiên Chúa.
Ngài không ký hợp đồng với người sống đạo đức
để rồi Ngài buộc phải cho họ thiên đàng.
Thiên đàng là một quà tặng bất ngờ, ngỡ ngàng,
không do công của tôi, nhưng do lòng tốt của Thiên Chúa.
Thiên đàng hạnh phúc vì tôi được gần Chúa hơn bao giờ.
Chúng ta không chọn Chúa để được thiên đàng.
Chúng ta mong thiên đàng để được gần Chúa.
Gợi Ý Chia Sẻ
1. Theo ý bạn, dám hy sinh hạnh phúc đời này để được hạnh phúc đời sau, đó có phải là một tính toán vụ lợi không? Con người có quyền tìm cho mình hạnh phúc thực sự không?
2. Con người khao khát hạnh phúc thực sự và lâu bền. Bạn nghĩ mình có thể tìm được hạnh phúc đó ở đâu? Ở thiên đàng có thứ hạnh phúc đó không?
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được thêm sức mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên trời cao;
và những vẻ đẹp của trần gian
không ngăn bước chân chúng con tiến về bên Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hàng ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.
BÀI 3: HÃY BẬT RỄ LÊN
Suy Niệm
Cây dâu là một loại cây tương đối lớn ở đất Israel,
nó có bộ rễ rất to và khỏe.
Còn hạt cải là thứ hạt nhỏ xíu như đầu kim.
Ðức Giêsu dùng một hình ảnh rất sinh động
để nói lên sức mạnh của lòng tin:
"Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải,
anh em có thể ra lệnh cho cây dâu
bật rễ lên, mọc dưới biển,
nó sẽ vâng lời anh em."
Ðể làm bật rễ một cây dâu thật to,
chỉ cần một chút đức tin bé nhỏ,
nhưng phải là một thứ đức tin vững vàng mạnh mẽ.
Có nhiều thứ bám rễ trong đời tôi:
những khuynh hướng xấu, những thói quen do môi trường,
lối nhìn, lối nghĩ, lối đánh giá tha nhân,
lối sống đạo theo thói quen, hình thức...
Rễ chằng chịt khiến tôi khó gỡ ra
để ném tất cả xuống lòng biển.
Chỉ khi có lòng tin vào quyền năng Thiên Chúa,
tôi mới có thể gỡ mình khỏi những ràng buộc,
mới làm được những điều tưởng như không sao làm nổi.
Với lòng tin đơn sơ, kiên vững,
các ngư phủ đầu tiên của Hội Thánh
chẳng những đã chuyển được núi, dời được non,
mà còn làm chuyển rung cả thế giới.
"Xin thêm lòng tin cho chúng con":
Lời nài xin của các tông đồ cũng là của chúng ta,
những người có đức tin nhỏ hơn hạt cải.
Tin là nghe theo lời Chúa, bước ra khỏi thuyền,
đi trên sóng gió và tin mặt nước sẽ cứng như đá.
Tin như thế là dấn thân, là buông mình trọn vẹn,
là thắng vượt được nỗi sợ và lý luận tự nhiên.
Tin là thái độ can đảm của người trưởng thành,
chứ không phải là thái độ dựa dẫm của người ấu trĩ.
Người có lòng tin thì làm được những việc lớn lao,
vì người đó đón lấy sức mạnh của Thiên Chúa
và để cho sức mạnh ấy tự do hoạt động nơi mình.
Thế giới hôm nay có vẻ từ chối niềm tin,
thật ra nó đang tìm kiếm một niềm tin nào đó.
Có biết bao giáo phái đủ loại xuất hiện khắp nơi.
Một số thanh niên Nhật tìm lẽ sống nơi giáo chủ Asahara.
Khi thanh niên Singapore có nhà, có xe và thẻ tín dụng,
thì họ lại thấy thiếu một cái gì đó rất sâu.
Con người còn khắc khoải hoài
cho đến khi gặp được Ðấng Tuyệt Ðối.
Chúng ta xin Chúa ban thêm lòng tin cho ta,
để cuộc sống của ta bừng tỏa ánh sáng
cho những người đang tìm kiếm Chân Lý cứu độ.
Gợi Ý Chia Sẻ
1. Ngày nay, nhiều bạn trẻ đánh mất niềm tin vào cuộc sống và không thấy cuộc sống có ý nghĩa. Theo bạn, đâu là những nguyên nhân dẫn đến thái độ chán nản trên đây?
2. Có những bạn trẻ không tin vào Thiên Chúa, nhưng lại tin vào những nỗ lực của mình. Họ cố xây dựng cuộc đời bằng đôi tay và khối óc. Bạn nghĩ gì về họ? Ðức Tin có giúp gì cho bạn không?
Cầu Nguyện
Lạy Chúa, xin ban cho con đức tin lớn hơn hạt cải,
để con làm bật rễ khỏi lòng con
những ích kỷ và khép kín.
Xin cho con đức tin can đảm
để con chẳng sợ thiệt thòi khi trao hiến,
chẳng sợ từ bỏ những gì con cậy dựa xưa nay.
Xin cho con đức tin sáng suốt
để con thấy được thế giới mà mắt phàm không thấy,
thấy được Ðấng Vô Hình,
nhưng rất gần gũi thân thương,
thấy được Ðức Kitô nơi những người nghèo khổ.
Xin cho con đức tin liều lĩnh,
dám mất tất cả chỉ vì yêu Chúa và tha nhân,
dám tiến bước trong bóng đêm
chỉ vì mang trong tim một đốm lửa của Chúa,
dám lội ngược dòng với thế gian
và khước từ những mời mọc quyến rũ của nó.
Xin cho con đức tin vui tươi,
hạnh phúc vì biết những gì
đang chờ mình ở cuối đường,
sung sướng vì biết mình được yêu
ngay giữa những sa mù của cuộc sống.
Cuối cùng, xin cho con đức tin cứng cáp
qua những cọ sát đau thương của phận người,
để dù bao thăng trầm dâu bể,
con cũng không để tàn lụi niềm tin
vào Thiên Chúa và vào con người.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ